ĐIẾU ANH CẤY - Thơ của Gió Sương

18 Tháng Mười 202012:10 CH(Xem: 1745)
ĐIẾU ANH CẤY - Thơ của Gió Sương
                        ĐIẾU ANH CẤY
Kẻ ở người đi, buồn rơi nước mắt.
Cõi đời nào thật, một lối đau thương.
Anh gìn tâm nguyện, về chốn thiên đường.
Một nén hương lòng, mong vào cõi thánh.
Chốn trần ai anh không nề giá lạnh,
Bước mùa đông, mùa hạ, hạnh tại gia.
Đời xuôi ngược bùn đen pha cát bụi,
Lắm khổ sầu sương gió với phong ba.
Anh Đã chọn!
Từ quê nhà, anh tìm đường tu học, mà vong kỷ
Nương bậc hiền, lên ẩn núi cao, không nghĩ tương lai
Quyết đời tu, không nề đây đó, ý chí chẳng đổi thay
Dầu thiếu thốn, hay cơ hàn, không phai bổn nguyện.
Anh Cấy ơi!
Cõi hồng gian là thuyền bi thương tận khổ
Anh ra đi đà tìm lại chỗ thảnh thơi
Một đời tu dù sóng gió lắm tơi bời
Nhưng khổ khó cũng là nơi hạnh phúc
Nay sự thế cuộc đời anh đã trút
Duyên trần xong trong giờ phút tiễn đưa
Tình đệ huynh trong cõi tạm sớm trưa
Lòng vẫn nhớ tình xưa cùng nghĩa đạo
Anh Cấy ơi! anh có về nơi đạt đáo
Xin đừng quên tình nghĩa trước cùng sau
Cốc Lò Mo luôn gởi lại cho nhau
Kìa luống rau, sức cần lao, sao quên được.
Anh đã về!
Bỏ màn đêm lạnh buốt
Đón ấm áp bình minh
Đến đi tròn duyên phận
Anh về với niềm tin
Vài lời xin tiễn biệt nhau,
Thế gian kẻ trước người sau khác gì.
Hương trần trong lúc biệt ly,
Chút tình kẻ ở người đi cuối đường.
Thương thay trong cảnh vô thường,
Hồng trần ai khóc quê hương một mình.
Đến như gió thoảng, đi như mây bay
Có không không có, tịch lặng tháng ngày
Sinh tử đổi thay, tùy duyên cõi tạm
Thuận thế vô thường, Vĩnh biệt huynh Hai.
Xin: vĩnh biệt, vĩnh biệt…
Gió Sương
(18-10-2020)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn